Tôi và anh là mối tình đầu của nhau từ hồi cấp 3 rồi cưới nhau. Người ta thường nói mối tình đầu khó có được. Nhưng anh không nghĩ vậy, bằng chứng là em và anh vẫn có thể ở bên nhau. Sau 2 năm kết hôn, chúng tôi chào đón cặp song sinh kháu khỉnh, một trai và một gái.
Cuộc sống gia đình tưởng chừng hạnh phúc và không gì có thể chia cắt nhưng thực tế không phải vậy. Gần đây, mỗi lần về nhà sớm và về khuya đều có biểu hiện lạ. Anh không ôm tôi đi ngủ như trước nữa, tôi quên mất những dịp quan trọng.
Là vợ anh, em không sợ gian khổ, không sợ khó khăn, chỉ sợ ngày này… ngày anh không còn yêu em nữa. Dù anh không thể hiện rõ ràng nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo rằng anh đã thay lòng đổi dạ. Tôi nên làm gì? Có nên tìm người phụ nữ khác để ghen tuông vì chồng không? Đầu óc tôi bây giờ rất hỗn loạn, tôi không thể nghĩ được điều gì chính xác nữa.
Ảnh minh họa: Internet
Đêm đó, tôi tức giận đẩy anh ra phòng khách ngủ. Anh ngạc nhiên nhưng vẫn ôm gối bước đi không nói một lời, thậm chí không quay đầu lại nhìn. Có lẽ đó là điều anh mong muốn từ lâu. Nếu tôi chỉ đẩy nhẹ anh ấy, anh ấy sẽ rời xa tôi mãi mãi.
Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng thám tử của một người bạn để nhờ giúp đỡ tìm kiếm tung tích người phụ nữ trong bóng tối của chồng tôi. Và yêu cầu anh lên kế hoạch trả thù cô và gia đình cô. Bạn tôi nhanh chóng đồng ý giúp đỡ tôi.
Thu xếp mọi việc đàng hoàng, tôi trở về nhà và ngủ đến tận khuya để bù đắp cho cơn mất ngủ đêm qua. Thức dậy, tôi cảm thấy thư giãn và tỉnh táo hơn rất nhiều. Bỗng điện thoại tôi reo lên có tin nhắn từ anh: “Đừng làm những chuyện như vậy nữa, đừng làm tổn thương người khác, là lỗi của tôi. Nếu cậu cứ làm thế, tôi sẽ chỉ thấy chán cậu hơn mà thôi. Không gì có thể cứu được”.
Tôi không nói nên lời, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất. Tôi đã làm gì sai mà phải chịu cay đắng như vậy? Anh cũng dặn tôi đừng làm tổn thương người yêu đó nữa.
Sau tin nhắn đó, anh ấy đã không về nhà trong vài ngày. Tôi sốt ruột gọi cho anh nhưng vẫn không liên lạc được. Không có anh ở nhà, tôi vô cùng lo lắng. Hai đứa con tôi cứ hỏi bố đâu, tôi không biết trả lời thế nào. Vài ngày sau, anh ấy chủ động liên lạc với tôi và nói rằng anh ấy muốn nói chuyện với tôi theo ba cách và sẽ giải đáp mọi thắc mắc của tôi.
Ảnh minh họa: Internet
Anh, tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau, cảm giác ngượng ngùng, sợ hãi bao trùm cả không gian. Tôi nhìn anh rồi nhìn cô:
– Tôi nghe nói anh đã có gia đình phải không?
Anh chợt lên tiếng:
– Hỏi tôi có chuyện gì không? Tôi sẽ phản hồi.
– Tôi đang hỏi cô ấy. Bạn có gan cướp chồng người khác nhưng lại không có gan trả lời.
– Dừng lại đi. Chỉ vì sự ích kỷ của anh mà đã gây rắc rối cho tôi và gia đình cô ấy, anh biết không?
Tôi mỉm cười cay đắng.
– Đột nhiên mọi chuyện là do tôi? Nguyên nhân không phải do hai người sao? Hai người đã làm chuyện xấu hổ như vậy mà còn lớn tiếng chỉ trích người khác?
– Tôi sẽ chấp nhận quay lại, nhưng xin bạn hãy yêu cầu bạn của bạn đừng làm những việc đó nữa. Chụp ảnh của chúng tôi để đe dọa cô ấy và gia đình cô ấy. Nó không tốt chút nào.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi chết đứng, không ngờ anh ta lại vì cô nhân tình đó mà quấy rối tôi. Tôi bỗng nhiên từ nạn nhân trở thành thủ phạm trong mối quan hệ này. Thật mỉa mai.
Sau ngày hôm đó, anh trở về nhà. Chúng tôi sống với nhau như hai người xa lạ, ăn riêng, ngủ riêng, thậm chí không nói chuyện hay nhìn nhau. Tôi quá mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân này, không muốn tiếp tục nữa. Tôi nên làm gì?