Đêm trước ngày ly hôn, chồng ôm gối gõ cửa rồi xin ‘ngủ nhờ 1 đêm thôi’, nửa đêm tôi ngã ngửa khi anh ấy thì thầm điều này bên tai

Tôi và chồng yêu nhau 4 năm mới cưới. Thật không ngờ, cuộc hôn nhân của chúng tôi không kéo dài được lâu. Dù chỉ mới kết hôn được 4 tháng nhưng mối quan hệ vợ chồng đã bắt đầu rạn nứt.

Thank you for reading this post, don't forget to subscribe!

Từ ngày lấy nhau, tôi đã học nấu ăn đàng hoàng, chiều nào tôi cũng chuẩn bị một bữa cơm thật ngon chờ chồng về. Nhưng chồng tôi thường xuyên về muộn, anh ấy nói phải tiếp khách. Tôi nghĩ, anh không thể sắp xếp vài bữa để về nhà ăn tối với vợ được sao? Chồng tôi nói tôi không biết thông cảm cho anh, tiếp khách rất mệt. Chồng tôi lúc đó là trưởng phòng kinh doanh, tôi không nói gì mà bỏ vợ ở nhà, sau đó thì sao?

Không những vậy, những ngày chồng tôi ở nhà, anh ấy luôn ôm máy tính hoặc điện thoại. Anh ấy quá tham công tiếc việc đến nỗi tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Nhiều đêm tôi muốn được gần gũi với chồng nhưng mỗi lần nhìn anh ôm máy tính nằm trên giường, tôi lại thấy kiệt sức. Vợ chồng mới cưới như thế này có nhàm chán không?

Tôi lấy cớ về quê ông bà nội một tháng vì quá chán ngấy người chồng tham công tiếc việc. Trong thời gian đó, chồng tôi ít gọi điện cho vợ, cũng không buồn nhắn tin. Nhiều đêm tôi không ngủ được, tự hỏi chồng mình có thay đổi không? Ngày về nước, tôi quyết định đệ đơn ly hôn chồng. Nghe tôi nói vậy, chồng tôi chỉ tức giận và bảo tôi muốn làm gì thì làm, anh ấy không còn ý kiến ​​gì nữa.

Đêm trước khi ly hôn, chồng tôi lấy gối gõ cửa đòi ‘ngủ một đêm thôi’.  Nửa đêm tôi ngã ngửa khi anh thì thầm điều này vào tai - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Đau lòng quá, tôi quyết định ngủ riêng, ôm gối đi sang phòng khác ngủ. Vì tôi không muốn nhìn thấy chồng ngồi nhìn máy tính nữa. Đồng thời, việc tránh mặt nhau giúp chúng ta có thêm thời gian để suy nghĩ.

Từ ngày quyết định ly hôn chồng, tôi không quan tâm anh ấy ra đi khi nào. Ăn xong tôi đóng cửa, nghe nhạc, xem phim rồi đi ngủ. Nhưng nhờ đó tôi ngủ ngon hơn và không còn căng thẳng nữa.

Nhưng vì vẫn ở chung một nhà nên tôi nhận thấy chồng tôi có những hành vi lạ. Dường như anh không thể ngủ được, khuôn mặt bơ phờ, đôi mắt có quầng thâm. Tôi nghĩ chắc anh ấy lại nghiện công việc, thức khuya dán mắt vào máy tính. Tôi chẳng thấy thương cảm gì cả, chỉ là vì anh ấy muốn thế mà thôi.

Tôi và chồng ly thân cho đến ngày chúng tôi bị gọi ra tòa lần đầu tiên. Trước ngày ra tòa, một điều bất ngờ đã xảy ra. Tối hôm đó, tôi chợt nghe thấy chồng gõ cửa:

“Tôi sẽ mở cửa cho cậu vào.”

“Có chuyện gì vậy?”.

“Chỉ cần cho tôi ngủ một đêm thôi.”

“Không, xin hãy ngủ một mình.”

“Đi thôi, chỉ một đêm thôi và ngày mai tôi sẽ ra tòa.”

Chồng tôi nài nỉ và đập cửa nên tôi phải mở cửa cho anh ấy. Sau khi tôi để anh ấy vào phòng, anh ấy nhảy thẳng lên giường và đắp chăn kín người. Tôi đến tủ quần áo gần giường tìm một bộ chăn khác thì bất ngờ bị chồng kéo lên giường. Tôi nghe anh thì thầm:

“Đã lâu rồi anh không ngủ được, chắc anh phải ôm em mới ngủ được. Đã lâu rồi tôi và chồng chưa ôm nhau đi ngủ”.

Tôi nằm im một lúc không nói nên lời. Quả thực tôi cũng nhớ chồng, nhớ cảm giác được ôm anh. Nghĩ đến việc ngày mai ra tòa ly hôn, hốc mắt tôi đỏ bừng. Tôi nghe chồng tôi nói:

“Anh xin lỗi vợ, anh sai rồi. Anh thờ ơ với vợ, yêu công việc và bỏ mặc cô. Anh hứa sau này anh sẽ không như vậy nữa. Để anh sắp xếp công việc rồi chúng ta cùng đi du lịch vài ngày để hâm nóng tình cảm nhé!

Viết một bình luận